Tiết trời đă
vào Thu, nhưng những cơn gió lào vẫn c̣n đưa về. Trời đă nắng lâu lâu lại
có vài giọt mưa, không ướt áo, hơi nóng khó tả. Thân thể bừng bừng loay
hoay việc ǵ chẳng ra việc ǵ. Đầu óc tôi rỗng tuếch, không buồn chải tóc,
nh́n vào tấm gương góc tủ, tôi giật ḿnh, ḷng buồn ủ dột, mới đó mà đă
hai mùa mưa ngâu. Sự mong chờ chợt đến, chợt đi, có nhiều đêm mơ màng,
nghe tiếng gơ cửa ḷng cứ bồn chồn…
Nhớ ngày nào
bên nhau, hạnh phúc chan ḥa. Cứ mỗi lần đi làm về, chồng tôi thường hay
đùa cợt với các con, miệng bao giờ cũng thơ phú.
Có một hôm anh
lơm bơm mấy câu:
Làm trai cho
đáng thân trai
Xuống đông, đông tĩnh
Lên đoài, đoài tan.
Bằng tấm ḷng nhân hậu và sự
khiêm tốn của chồng tôi, đôi khi tôi cũng khó chịu. Anh thường động năo về
mặt xă hội, bực ḿnh về những bất công mọi hoạt cảnh đă dồn nén, vận mệnh
đă an bài và anh đă quyết tâm xây dựng một hệ thống đảng lấy tên là Đảng
Thăng Tiến Việt Nam và đặt trụ sở tại nhà ở của ḿnh. Cũng từ độ ấy anh
trực diện cùng đấu tranh với nhân dân.
Dù biết vậy có thể mang đến
cho gia đ́nh tôi nhiều bất hạnh. Nhưng phận làm vợ biết nói sao? Có lần
tôi nói mang tính lạm bàn cùng anh.
― "Ngày trước 75, Miền Nam
có cả triệu quân, xe pháo rầm rộ, tàu trận, máy bay mà c̣n phải đầu hàng
huống hồ tay không muốn dựng cơ đồ."
― Em nghĩ sự kiện của lịch
sử quá đơn giản, ở đây, anh chỉ tóm gọn cho em nghe nhé: Chiến tranh của
thời đại này nó ẩn dấu quyền lợi của các cường Quốc, cái ǵ họ dựng được
th́ họ có quyền xóa. Các cường quốc họ thầm nói với nhau theo lộ tŕnh,
theo quy ước rồi phân chia quyền lợi ở từng nước từng châu. Như trường hợp
ở Đông Đức và Tây Đức, nếu không có Liên Xô đồng ư, th́ làm sao có thể độc
lập. Việt Nam cũng thế, đều nằm trong hệ thống chính trị, kinh tế quốc tế.
Bây giờ họ không gọi là thực dân cũ, thực dân mới mà là chủ nhân lănh đạo
chính trị toàn cầu. Em có thấy, không những Việt Nam mà là Việt – Miên –
Lào đều bị bỏ rơi. Trong một lúc 75 quyền lợi quốc gia của họ là tối quan
trọng. Đồng minh chiến hữu có tính thời gian chứ không bền lâu. Việt Nam
và Trung Quốc như răng với môi – Thế mà răng lại cắn vào môi năm 1978, 6
tỉnh miền Bắc "T́nh hữu nghị anh em là thế." Với anh, cũng như những người
dân Việt Nam lương tri không bao giờ chịu ngồi im. "Trí thức ươn hèn –
nông dân cục bộ" th́ đất nước này c̣n ǵ hở em?
― Em chỉ sợ "công không
thành danh không toại" anh dám đứng mũi chịu sào th́ mọi thứ sẽ đổ lên đầu
anh.
― Ồ! Cây ngay không sợ chết
đứng – bản thân ḿnh và định mệnh. Nhưng ước mơ hạnh phúc cho mọi người.
Đó không phải là điều "tốt lành" hay sao?
― Ước mơ rồi hành động , đi
vào thực tế anh mới thấy phũ phàng. V́ em không dám lạm bàn nhưng em cứ
nghe léo nhéo phân trần tranh căi ở pḥng cha Lư là em thấy mệt rồi. Em
rất đồng ư với anh "cuộc sống phải có thăng trầm bồng bềnh mới có hồn sống".
Nhưng em sợ một điều, là một mai kia em phải làm tô thị hoặc về với núi
vọng phu th́ quá tội cho em.
― Em cứ lo; cái ǵ cũng có
giá phải trả. Một khi anh quyết định th́ cứ thế mà nhận hạnh phúc th́ ít,
khổ đau th́ nhiều.
Khi cầm bút ghi lại những kư
ức này làm tôi rợn cả ḿnh.
Cũng chính căn pḥng này, vợ
chồng và 3 con vui đùa đầm ấm. bây giờ trước mắt tôi hoang lạnh thế mà nào
được b́nh yên. Bà con bạn bè hoảng sợ không ai lui tới thăm hỏi. Đêm ngày
thui thủi thỉnh thoảng chỉ biết ngồi thừ người và thở dài.
Tháng 7 vu lan, tháng 7 mưa
ngâu - ngày cho mẹ ngày xá tội cơi âm.
Đâu đâu trong kinh thành Huế
cũng cúng lễ phóng sinh.
Cơi âm c̣n được ân huệ, thế
mà cơi dương th́ loài người c̣n điêu ngoa hung tợn, bỉ ổi, không cho nhau
điều lành mà chỉ cho nhau khổ ải gian truân. Trí không của con người chỉ
để chèn ép tù tội lẫn nhau, tranh dành quyền vị, chia rẽ cấu xé. Thật là
đau đớn, ư nghĩ về quê hương đất nước con người ḷng tôi càng thấy khô héo.
Đi thăm chồng nhân dịp lễ
vu lan! Trong lúc chờ tới lượt để được gặp lại anh..Ḷng bồn chồn khắc
khoải..mà cứ ngỡ ḿnh là Chức Nữ đang đứng bên này Ô Thước...trong làn mưa
bụi thê lương... để ngóng chờ chồng xuất hiện bên kia cổng trại giam... mà
ḷng tái tê sầu luỵ...Nhưng rồi cái giây phút thần thoại tưởng tượng hăi
hùng đó qua đi...để đưa tôi trở về cái thực tại của ngày lễ Vu lan buồn
thảm....Bên trong bức tường xám xịt chằng dây thép kia là bóng h́nh thân
thương của anh..
ÔI!biết đến bao giờ anh
lại trở về với em và các con...
Sự sống cứ khoắc khoải trôi
qua một phút... một ngày! Một ngày... dài ghê, nhưng c̣n đủ để cảm nhận:
"Nhất nhật tại tù
Thiên thu tại ngoại"
..................................
... Những hạt mưa ngâu vẫn
rơi rơi hoài trên thành Nội..cho ḷng tôi tê tái ...
Huế 27 tháng 09
năm 2008
Phương
Thuư |