Giai đoạn 2005-2006, phong trào dân chủ Việt Nam đă có một sự phát
triển đột biến. Sự đột biến này đă vượt ra khỏi dự đoán của rất
nhiều người. Chúng ta có thể gọi giai đoạn này, và đặc biệt năm
2006, là Cao trào Dân chủ bởi những lư do sau:
― Thứ nhất, sự bùng nổ về số lượng người tham gia vào phong trào
dân chủ. Có thể nói đây là yếu tố quan trọng hàng đầu, làm cơ sở cho
hoạt động dân chủ đạt tới mức cao trào. Số người tham gia ở đủ mọi
thành phần xă hội, đủ mọi lứa tuổi.
― Thứ hai, sự xuất hiện công khai của nhiều tổ chức chính trị, xă
hội. Một loạt các Đảng phái, Hội, Uỷ ban, Khối đă ra đời không cần
xin phép mà chỉ tuyên bố thành lập, tuyên bố cương lĩnh, điều lệ vv…
và tự đi vào hoạt động.
― Sự thống nhất trong các tuyên ngôn, tuyên bố cũng như sự tham gia,
ủng hộ và hưởng ứng cũng đạt tới mức cao trào. Điển h́nh là “Lời kêu
gọi cho quyền thành lập Đảng phái tại Việt Nam”, “Tuyên ngôn Tự do
Dân chủ 2006”. Số lượng người tham gia là 116 và 118 ở hai văn bản
này đă chiếm từ 75-85% số người hoạt động dân chủ có tên tuổi ở
trong nước. Đồng thời với 2.300 chữ kư của những người ủng hộ Tuyên
ngôn 2006 cũng chính là bằng chứng cho thấy sự ủng hộ ở mức lư tưởng
của người dân đối với phong trào dân chủ.
― Thứ tư, sự xuất hiện và đi vào hoạt động của một số tờ báo tự do
mà không xin phép. Đó là những tờ Tự Do Ngôn Luận, Tự Do Dân Chủ, Tổ
Quốc...
― Cuối cùng, một số lượng khá đông các Tù nhân Lương tâm được phóng
thích đă tham gia tích cực vào hoạt động dân chủ trong hai năm
2005-2006. Đồng thời một không gian hoạt động tương đối rộng răi
trong điều kiện ĐCS và Nhà nước VN chủ động nới lỏng nhằm mục đích
đưa VN gia nhập WTO và tổ chức hội nghị thượng đỉnh APEC tại Hà Nội.
Yếu tố này có thể gọi là một thời cơ lớn của phong trào dân chủ.
Cao trào Dân chủ 2006 đă không chuyển hoá thành công có tính bước
ngoặt cho phong trào dân chủ. Đây là điều đáng tiếc, một cơ hội bị
bỏ lỡ. Ngược lại, những sự việc xẩy ra sau đó đă nói lên sự thất bại
của Cao trào Dân chủ 2006.
Một, một loạt các nhà hoạt động dân chủ hàng đầu, quyết liệt nhất
đă bị bắt, cầm tù và một số ít phải bỏ chạy.
Hai, tất cả các tổ chức được thành lập trong giai đoạn này đều
không c̣n được hoạt động công khai, b́nh thường. Phần lớn chỉ c̣n
lại cái tên và những tuyên bố, hoạt động lẻ tẻ của những người đứng
đầu.
Ba, tuyệt đại bộ phận các tờ báo ra đời giai đoạn này chỉ c̣n hoạt
động trên mạng Internet. Số tờ báo và lượng phát hành bên ngoài
Internet là không đáng kể.
Bốn, hoạt động của phong trào dân chủ đă lắng xuống sau đợt đàn áp
dữ dội của nhà cầm quyền VN.
Để t́m ra nguyên nhân thất bại của Cao trào Dân chủ 2006 cũng như
giải pháp cho phong trào dân chủ VN, chúng ta cần t́m hiểu một số
vấn đề lớn về t́nh h́nh đất nước, con đường đi của phong trào dân
chủ VN cũng như các khả năng lựa chọn có thể của phong trào.
Một số vấn đề về t́nh h́nh đất nước: Có thể nói đặc điểm quan trọng
nhất của t́nh h́nh VN giai đoạn 2005-2006 là quyết tâm hội nhập của
ĐCS và Nhà nước VN vào nền kinh tế thế giới. Đây cũng chính là điều
kiện, thời cơ để phong trào phát triển thành cao trào. Năm 2002, có
người nhận định mâu thuẫn lớn nhất, cơ bản nhất của VN là mâu thuẫn
giữa mục tiêu duy tŕ chế độ độc tài với yêu cầu phát triển đất nước.
Khi đó xu hướng hội nhập c̣n xuất hiện lẻ tẻ và có sự bế tắc của nền
kinh tế, xă hội khi chưa hội nhập. Vậy th́ đến thời điểm 2005-2006
mâu thuẫn cơ bản này đă và đang được hoá giải. Đến thời điểm hiện
nay mâu thuẫn cơ bản đă chuyển hoá và theo quan điểm cá nhân, tôi
cho rằng mâu thuẫn cơ bản của VN hiện nay là mâu thuẫn giữa mục tiêu
duy tŕ nền chính trị độc quyền với yêu cầu, xu thế tất yếu đa
nguyên chính trị dựa trên sự phát triển đa nguyên và hội nhập của
các lĩnh vực Kinh tế, Văn hoá, Xă hội.
Trong mâu thuẫn cơ bản này chứa đựng hai yếu tố quan trọng để phong
trào dân chủ có thể tận dụng, khai thác. Đó là những sai lầm về
chính sách đối với quá tŕnh phát triển và hội nhập của các lĩnh vưc
kinh tế, văn hoá, xă hội có thể đẩy tới xu thế đa nguyên về chính
trị. Yếu tố này không tạo ra nhiều cơ hội v́ sự hạn hẹp trong từng
lĩnh vực cũng như khả năng tự điều chỉnh của ĐCS và Nhà nước VN là
khá cao. Yếu tố thứ hai rất quan trọng và sẽ là trọng tâm để chúng
ta khai thác. Đó là sự tha hoá của đội ngũ cán bộ, đội ngũ lănh đạo
ở tất cả các lĩnh vực mà ĐCS và Nhà nước VN không thể ngăn chặn và
kiểm soát được điển h́nh là quốc nạn tham nhũng hiện nay.
Về con đường của phong trào dân chủ VN: Có hai con đường đi của
phong trào dân chủ nói chung và mỗi một con đường lại chia làm hai
cách thức, kịch bản khác nhau.
Con đường thứ nhất, đó là bạo loạn, lật đổ. Có hai cách thức của
bạo loạn lật đổ, là sử dụng vũ lực, vũ trang và bạo lực, thậm chí
lập chiến khu để chiến đấu và chiến thắng. Cách thức này bị loại trừ
hoàn toàn ở VN, nêu ra chỉ để liệt kê cho đủ các kịch bản của sự
thay đổi. Cách thứ hai của bạo loạn lật đổ đó là những biến động lớn
của xă hội do sự quản lư yếu kém của chính quyền trong một thời gian
dài và chính quyền không c̣n khả năng kiểm soát dân chúng. Đó là sự
vùng lên của người dân đ̣i thay đổi chế độ xă hội (như Indonexia và
Anbani trước đây). Kịch bản này tôi cho là không thể xảy ra bởi Nhà
nước VN c̣n rất mạnh cũng như tinh thần cảnh giác cao và khả năng tự
điều chỉnh của Nhà cầm quyền VN.
Con đường thứ hai là con đường chuyển hoá trong hoà b́nh. Con đường
này cũng có hai kịch bản. Kịch bản thứ nhất đó là sự tự thay đổi (tự
giác thực hiện đa nguyên, đa đảng) của bản thân ĐCS và Nhà nước VN.
Kịch bản này lại có hai loại: loại thứ nhất là sự thống nhất quan
điểm trong Đảng hay cụ thể là trong Trung ương hoặc Bộ Chính trị.
Điều này theo cá nhân tôi cũng không bao giờ xảy ra bởi lợi ích quá
lớn trong việc duy tŕ chế độ độc tài và nỗi lo sợ sự trả thù do
những việc làm của ĐCS trong quá khứ cũng như hiện tại. Loại thứ hai
là có một vài cá nhân ở vị trí lănh đạo cao nhất khởi xướng và thực
hiện việc thay đổi (như kiểu Goorbachop và Enxin ở Liên xô và Nga
trước đây). Vấn đề này tôi cũng loại trừ hoàn toàn v́ đă có
Goorbachop và Enxin trong quá khứ th́ sẽ có cơ chế để chống lại sự
xuất hiện của Goorbachop và Enxin trong hiện tại.
Trong kịch bản tự thay đổi này c̣n có một khả năng hay một t́nh
huống giao thoa giữa tự thay đổi và kịch bản chuyển hoá trong hoà
b́nh c̣n lại. Kịch bản chuyển hoá trong hoà b́nh c̣n lại sẽ là sự
đấu tranh của những người dân chủ trong và ngoài nước với sự ủng hộ,
giúp đỡ của các lượng dân chủ tiến bộ trên thế giới bắt buộc ĐCS và
Nhà nước VN phải nhượng bộ, thoả hiệp. Cá nhân tôi chỉ tin tưởng duy
nhất vào kịch bản này. Đương nhiên cuộc đấu tranh này sẽ sử dụng
nhiều biện pháp, cách thức phối hợp với nhau. Sự giao thoa giữa một
t́nh huống trong kịch bản tự thay đổi với kịch bản này là ở chỗ có
sự xuất hiện mâu thuẫn trong nội bộ ĐCS ở cấp cao nhất và lực lượng
dân chủ sẽ tận dụng thành công và đẩy tới một sự thay đổi sau những
mâu thuẫn không thể hoá giải. Cá nhân tôi cũng không đặt hy vọng vào
việc này bởi tôi nghĩ những mâu thuẫn trong nội bộ (kể cả ở cấp cao
nhất) chỉ là nhưng mâu thuẫn cục bộ, c̣n lănh đạo ĐCS VN vẫn thống
nhất với nhau trong lợi ích toàn cục. Tuy nhiên, những mâu thuẫn này
sẽ nảy sinh khi có những thách thức đặt ĐCS vào t́nh huống sống c̣n.
Chúng ta cần ghi nhớ kỹ điều này để khi t́nh huống đó xảy ra có thể
tận dụng được triệt để.
Một đặc điểm quan trọng nhất, xuyên suốt về t́nh h́nh đất nước liên
quan mật thiết đến đến con đường, kịch bản của phong trào dân chủ VN
đă không được các nhà dân chủ tính đến trong Cao trào Dân chủ 2006.
Đó là dưới góc độ của cuộc đấu tranh dân chủ, VN là một quốc gia
hoàn toàn khép kín, một “ Vương quốc” riêng của ĐCS và Nhà nước VN.
Khái niệm “Nhà Tù Lớn” cũng nói lên phần nào sự biệt lập đó. Điều đó
có nghĩa là ĐCS và Nhà nước VN hoàn toàn có khả năng khống chế và
ngăn chặn được toàn bộ những sự kết hợp của những người dân chủ
trong trường hợp những sự kết hợp này đe doạ đến độc quyền lănh đạo
của ĐCS.
Chính v́ không thấu suốt được đặc điểm này, Cao trào Dân chủ 2006
đă đưa ra một tuyên ngôn đẹp và một chương tŕnh hành động rất hay
về lư thuyết nhưng không khả thi trong thực tế.
Có một điều lưu ư là có những ư kiến cho rằng giai đoạn này cần đặt
phương thức hoạt động bí mật là một phương thức chính, tôi hoàn toàn
không đồng ư. Lư do là Nhà cầm quyền VN có đầy đủ tiềm lực và khả
năng để giám sát được ít nhất 80-90% các liên lạc cá nhân của những
người dân chủ. Số phần trăm ít ỏi c̣n lại không đủ để đưa phương
thức hoạt động bí mật thành một phương thức chủ yếu. Như vậy phương
thức hoạt động công khai vẫn phải là chủ yếu (đương nhiên những ǵ
có thể bí mật được vẫn cần phải bí mật).
Trong điều kiện không thể hoạt động bí mật để phát triển phong trào,
mặt khác tất cả những sự kết hợp công khai đều bị ngăn chặn, phong
trào dân chủ VN đă không h́nh thành được một lực lượng dân chủ theo
đúng nghĩa, tức là có sự kết hợp trong một hay nhiều tổ chức và được
hoạt động công khai. Để h́nh thành được một lực lượng dân chủ theo
đúng nghĩa th́ điều kiện tiên quyết đối với phong trào dân chủ là
cần có một tổ chức công khai, đứng được, các thành viên hoạt động
b́nh thường, công khai.
Muốn có một tổ chức công khai như vậy cần có các yêu cầu sau. Thứ
nhất, những tổ chức này ít nhất giai đoạn đầu khi công khai chức
năng, nhiệm vụ, mục tiêu, nội dung hoạt động không phải là về vấn đề
dân chủ, nhân quyền. Thứ hai, phải được sự đồng ư của Nhà nước VN.
Tuy nhiên khi đă nói là sự kết hợp của những người dân chủ th́ yêu
cầu đầu tiên dù có được thực hiện (bắt buộc phải thực hiện) cũng
không thể che giấu được Nhà cầm quyền VN mà chủ yếu là yêu cầu thứ
hai, tức là sự đồng ư của Nhà cầm quyền VN. Và để Nhà cầm quyền VN
đồng ư th́ chắc chắn không phải là sự van xin của những người dân
chủ hoặc chờ đợi ĐCS tự giác cho phép mà phải có sự đấu tranh, đánh
trúng điểm yếu nhất và khống chế bắt buộc ĐCS và Nhà nước VN phải
nhượng bộ, thoả hiệp. Đó sẽ là điểm đột phá của phong trào dân chủ
trong môi trường vô cùng khắc nghiệt và khép kín dưới sự phong toả,
khống chế của Nhà cầm quyền VN. Như vậy nguyên nhân thất bại của Cao
trào Dân chủ 2006 chính là chưa t́m được điểm (khâu) đột phá để h́nh
thành một tổ chức công khai, bước ngoặt quan trọng nhất của phong
trào dân chủ VN từ trước cũng như hiện nay và trong tương lai.
Như ở trên tôi đă tŕnh bày, sự tha hoá của đội ngũ cán bộ, đội ngũ
lănh đạo mà ĐCS và Nhà nước VN không thể ngăn chặn và kiểm soát được
điển h́nh là quốc nạn tham nhũng chính là điểm yếu để chúng ta triệt
để khai thác. Tuy nhiên, chỉ riêng những người dân chủ và phong trào
dân chủ VN (cả trong và ngoài nước) cũng không thể tấn công và giành
chiến thắng trong việc này (sự thất bại của việc ra đời và hoạt động
của Hội chống tham nhũng năm 2001 là một minh chứng) mà cần có sự
giúp sức của quốc tế. Muốn có được sự giúp sức của quốc tế th́ đương
nhiên chúng ta phải lựa chọn những sự việc, vấn đề liên quan đến họ
cũng như những lư do hết sức chính đáng để có thể thuyết phục được
họ tham gia. Đó chính là điều mà có những người hiện nay đang thực
hiện nhưng đă không có được nhiều sự hưởng ứng, ủng hộ và tham gia
từ phía những người đấu tranh dân chủ.
|