Món gia bảo cuối
cùng
Nguyễn Đạt Thịnh
Chuyện đời xưa
ở Bắc Kinh là lăo ông Vương Viên Ngoại bị quan chức triều Minh bắt
bỏ tù v́ thằng bán tơ vu vạ; gia đ́nh họ Vương đành đem vật gia bảo
cuối cùng trong nhà đi bán để có tiền hối lộ cho quan chức, xin tha
cho Viên Ngoại cái tội đồng lơa với thằng bán tơ, tội mà ông không
hề phạm. Cô ả múi bị bán ngày xưa là cô Vương Thúy Kiều.
Cô nói với bố
mẹ, "Thà rằng liều một thân con/hoa dù ră cánh, lá c̣n xanh cây".
Chuyện đời nay
ở Hà Nội là rất nhiều gia đ́nh cũng lâm vào cảnh phải đem vật gia
bảo cuối cùng đi bán để giải quyết những khó khăn kinh tế quá chật
vật, điển h́nh là gia đ́nh ông viên ngoại họ Trương; cô Vương Thúy
Kiều 2008 là cô Trương Phương Thảo, sinh viên một trường cao đẳng Hà
Nội.
Cô cũng chấp
nhận để đoá hoa 20 ră cánh, bị khách mua hoa nặng nề vùi dập, hầu
gia đ́nh cô, cha mẹ và các em cô "lá c̣n xanh cây."
Trong lúc đem
thân đi bán, Phương Thảo một sinh viên Cao Đẳng, bị công an bắt quả
tang và được gia đ́nh đến bảo lănh. Nhưng chỉ vài ngày sau, ngày thứ
Hai, 15 tháng Chạp, các "chiến sĩ công an anh dũng" của Đồn công an
Bắc Thăng Long đột ngột đến khám xét quán cà phê "Anh và tôi" lại
gặp Thảo đang bán vui cho khách.
Bị bắt đưa về
bót về tội tái phạm, cô Phương Thảo chỉ ngậm ngùi khóc, trong lúc
các "Chiến sĩ công an" huyện Đông Anh cho biết lực lượng điều tra
h́nh sự thành công vượt bực, bắt sống gái măi dâm Phan Phương Thảo
tái phạm sau khi được cách mạng khoan hồng lần lỗi lầm thứ nhất.
Chủ quán cà phê
"Anh và tôi", Nguyễn Như Long (38 tuổi, nhà ở Đại Độ, Vơng La, Đông
Anh), và cô Trương Thị Phương Thảo (20 tuổi, trú tại Hào Phú, Sơn
Dương, Tuyên Quang) bị tống giam.
"Chiến sĩ trinh
sát" c̣n bắt quả tang hai gái bán dâm khác là Nguyễn Thị Tuyên (33
tuổi, sinh quán Tam Quan, Tam Đảo, Vĩnh Phúc) và Đào Thị Thu Thuỷ
(18 tuổi, sinh quán Hào Phú, Sơn Dương, Tuyên Quang) cũng đang hành
lạc với khách.
Những chữ "bắt
quả tang" nêu lên nghi vấn về "chiến thuật" hành quân của công an Hà
Nội; họ trèo tường vào những căn pḥng kín đằng sau quán cà phê "Anh
và Tôi"? Hay họ cứ cho là bắt "quả tang" mà chỉ cần bắt gặp 2 người
có mặt trong pḥng khi họ tông cửa tiến vào?
Báo An Ninh Thủ
Đô khoe, "trọng tâm công tác là các chiến sĩ công an tạo ra được lần
tái ngộ thứ nh́ với nữ sinh viên Phương Thảo. Lần trước, chiều mùng
6 tháng Chạp, chiến sĩ công an huyện Đông Anh bất ngờ kiểm tra nhà
nghỉ Huy Hoàng bắt quả tang sinh viên Trương Thị Phương Thảo đang
hành lạc với khách mua hoa."
Trường hợp của cô Trương Phương Thảo bán ḿnh không hề là nghi vấn,
cô xác nhận chính cô tự ư làm việc đó.
Là một sinh viên đại học, cô ư thức
được việc cô làm, và chấp nhận mọi hậu quả, như cô Vương Thúy Kiều
ngày xưa, chấp nhận cuộc sống thanh lâu, thanh y, làm con hầu rồi
làm bà tướng thét ra lửa; chấp nhận như một bổn phận không thể không
làm để nuôi sống gia đ́nh.
Tuy nhiên, câu
hỏi đặt ra là cô Phương Thảo có tự ư nhắm mắt làm đồ chơi cho khách
mua hoa hay cô bị nghèo đói ép thúc vào con đường măi dâm? Cô Vương
Thúy Kiều chỉ có nhu cầu báo hiếu, bán ḿnh chuộc cha, trường hợp
Trương Phương Thảo có thể thương tâm hơn; bố hay mẹ cô đang nằm nhà
thương v́ một chứng bệnh nan y, và cô cần trang trải y phí? Hay em
cô đang thiếu vài chục triệu tiền Việt Cộng để trang trải học phí
đại học? Hoặc v…v... ? Xă hội Việt Cộng có nhiều oái oăm mà óc tưởng
tượng của một nhà văn hải ngoại chưa nghĩ ra được.
Điều chắc chắn
là cô sinh viên 20 không v́ thèm khát nhục dục mà đền nằm trên những
mặt nệm bán dâm bẩn thỉu, chịu đựng mọi dầy ṿ của khách mua dâm.
Tuổi trẻ mơ mộng khiến cô vẽ ra những vị hoàng tử hào hoa phong nhă
chờ đón cô; kiến thức đại học mở ra cho cô những tương lai mà người
Mỹ mô tả là chỉ có "bầu trời là giới hạn".
Cô khóc khi
khách làng chơi dầy ṿ thể xác cô? Hay cô t́m những mộng tưởng tương
lai rực rỡ ra để giúp cô chịu đựng những "cơn mưa gió năo nề/ thương
gi đến ngọc, tiếc ǵ đến hoa."?
Các "chiến sĩ"
công an Việt Cộng đă bắt gặp cô tái phạm tội măi dâm; nhà nước Việt
Cộng sẽ tưởng thưởng họ. Có thể chính họ cũng đă đ̣i cô tưởng thưởng
họ bằng cái vốn trời cho cô.
Nhưng riêng cô
sinh viên Phương Thảo, cô có quyền ngừng lại trên con đường măi dâm
không, nếu mẹ cô c̣n cần tiền để trả cho bệnh viện v́ bạo bệnh? Hoặc
nếu bố cô vẫn cần tiền cưa cập chân ung thối sau tai nạn? Hoặc em
cô cần tiền trả học phí, hay để trả bọn chủ nợ cá mập đă bán thiếu
cho nó một số ma túy?
Cô Phương Thảo
không làm chủ cuộc đời cô. Nếu có quyền tự chủ cô không nhắm mắt nằm
đó cho những ông cụ lớn tuổi hơn bố cô dầy ṿ thể xác cô, và không
nằm đó để các "chiến sĩ công an" bắt quả tang cô đang vi phạm "đạo
đức cách mạng."
Cô Trương
Phương Thảo đau khổ hơn cô Vương Thúy Kiều, v́ cô không bị lừa vào
lầu xanh; cô mở mắt, tự ư bước vào vùng địa ngục.
Nguyễn Đạt
Thịnh
Các nàng Kiều
bán minh tại quán
"Anh và Tôi".
Món gia bảo cuối cùng trong mỗi gia |