Cảnh giác nhưng đừng
gieo nghi ngờ hoang mang
Như Hà
Việc nhận xét về khả năng
cộng sản cài cắm người vào nội bộ phong trào dân chủ, qua hai ngả là
cán bộ an ninh chuyên nghiêp lâu năm và những "đặc t́nh" là những
nhà dân chủ bị khống chế, để làm việc cho chế độ, vô t́nh tác giả
lại gieo vào ḷng phong trào dân chủ những hoài nghi, nghị kỵ không
đáng có, không được cân nhắc ![*] Tuy tác giả Nguyễn Vũ B́nh đă có
lời xin lỗi những ai không phải là đặc t́nh, dân chủ cuội, nhưng lời
xin lỗi phỏng có ích ǵ, khi đọc những nhận xét của tác giả, người
ta rất dễ hoang mang, dao động không biết ai thật ai là giả, "tôi
nh́n ông, ông nh́n tôi", nghi kị lẫn nhau không biết đâu mà lần.
Thậm chí để tăng tính nghi kỵ cao hơn, tác giả c̣n thừa nhận là rất
khó t́m ra kẻ ẩn danh hai mặt và chỉ ra một điều hết sức tai hại cho
phong trào dân chủ khi nhân định là cần cảnh giác với chính những kẻ
tích cực nhất, v́ những kẻ đó cần phải lập công để tạo vỏ bọc chui
cao luồn sâu vào các tổ chức của phong trào dân chủ.
Nhận định theo kiểu này
đă tạo nên môt tâm lư rất xấu. Chính từ cái nhận định này mà nhiều
nhà dân chủ sẽ đặt câu hỏi cho những cá nhân nào có động thái tích
cực tham gia thúc đẩy phong trào dân chủ đi lên. Nghi vấn này đă
được dịp nảy mầm khi nhận định của tác giả trùng với ư nghĩ của rất
nhiều người, đă vô t́nh làm tê liệt phong trào dân chủ, làm nản chí
các nhà dân chủ tích cực, v́ nghi án dân chủ "cuội".
Tại sao tác giả không chịu đào sâu bới kỹ vấn đề rất quan trọng này
? Nó nguy hiểm v́ có sức phá vỡ tổ chức, phá vỡ ḷng tin, phá vỡ kế
hoạch khi trong nội bộ phong trào dân chủ, người ta không c̣n tin
nhau nữa.
Nhân nói đến ḷng tin, tôi xin hỏi tác giả, liệu tác giả có tin được
người hàng xóm cận kề ngay cạnh, hay một đồng nghiệp cùng cơ quan đă
quen biết nhau năm bảy năm, nhưng không nắm được thời gian hoạt động
và hành tung của anh ta ra sao, sinh hoạt của anh ta như thế nào ?
Liệu người đó có đáng tin cậy khi có sự so sánh sau: cái người hàng
xóm mà ḿnh biết mặt biết tên đó, mang tiếng là đấu tranh dân chủ,
nhưng thực chất chỉ bàn những chuyện xem xét người này, đánh giá
người kia; khi bàn đến chuyện tổ chức đấu tranh, anh ta chỉ bàn vẩn
vơ chẳng có ư nghĩa ǵ; việc anh ta tham gia đấu tranh th́ hay lắm,
anh ta chủ yếu ḍ t́m kết bạn với những người dân chủ hoạt động bí
mật và luôn có mặt trong những điểm nóng, sự kiện nóng, để hiện diện
như nhà dân chủ đấu tranh tích cực. C̣n một người chưa biết mặt biết
tên, chỉ biết nhau qua giọng nói, qua những lần trao đổi email,
nhưng ông ta luôn vạch ra những cái đúng, luôn có những bài viết hay
góp ư mách bảo cho mọi người, tuy có thể là quan điểm cá nhân của
ông ta, nhưng thường là đối lập và có hại cho nhà nước độc tài, tất
nhiên là có lợi cho phong trào dân chủ. Vậy xin hỏi tác giả hai mẫu
người trên tác giả chọn và tin tưởng người nào hơn ? Nếu thử đặt
ḿnh vào vị trí cán bộ lănh đạo công an, th́ tác giả sẽ cài người
theo kiểu nào ?
Đúng như nhận định của
tác giả, việc dùng khổ nhục kế chưa đủ để ta tin tưởng. Chỉ cần được
đào tạo nghiệp vụ trong thời gian ngắn khoảng một tuần, rồi thỉnh
thoảng được bố trí cho đi học lớp bồi dưỡng nghiệp vụ thông qua các
kênh ngoại tuyến, th́ có đến thượng đế cũng dành bó tay !
Vậy tiêu chí nào để ta nhận biết được đâu là ta, đâu là địch? Nếu
theo tiêu chí của tác giả th́ những người đấu tranh "vừa phải" mới
là dân chủ "xịn". Và theo tác giả th́ tiêu chí nào là dân chủ vừa
phải? Thế nào là dân chủ "thứ thiệt" ? Nếu không đưa ra được những
tiêu chí để chuẩn hóa, chỉ rơ tiêu chuẩn nào là dân chủ "thứ thiệt",
thế nào là dân chủ "cuội", "đặc t́nh" th́ vô t́nh tác giả đă gieo
vào ḷng nội bộ dân chủ một sự hoài nghi không hạn định, người ta có
thể xem bất cứ ư kiến hay hoạt động nào có vẻ tích cực như một chỉ
dấu đặc t́nh của cộng sản.
Theo như nhận định và dựa trên những dẫn chứng có cơ sở của tác giả
th́ việc cộng sản cài đặc t́nh vào với mục đích tập hợp những người
mới tham gia dân chủ vào một tổ chức để dẫn dắt phong trào dân chủ
đi theo hướng "mềm". Hướng mềm có nghĩa là thỏa hiệp dẫn tới những
tổ chức dân chủ "cuội" được lập nên nhưng thực chất vẫn do đảng cộng
sản thao túng, như mô h́nh của Trung Quốc và Nga hiện nay, mà sau
đây tôi xin tạm gọi là dân chủ "nửa vời".
Đây cũng có thể là một
phát hiện mới và cũng có thể là mục tiêu mà cộng sản Việt Nam đề ra
trong lộ tŕnh dân chủ hóa và chúng ta cũng đặt giả thiết nhất trí
với nhận định của tác giả. Vậy chúng hăy chọn hai giải pháp chấp
nhận lộ tŕnh dân chủ "nửa vời" đó trong tương lai gần hay chấp nhận
t́nh trạng độc tài toàn trị hiện nay ?
Dù sao dân chủ "nửa vời"
(hay có thể đảng cộng sản sẽ lấy một cái tên mĩ miều khác) c̣n dễ
thở hơn và c̣n có đất sống và là cơ hội nảy mầm cho dân chủ hiện nay
rất nhiều, khi đó báo chí được tự do ngôn luận, các tổ chức chính
trị được phép hoạt động công khai, quyền lực nhà nước sẽ không bị
đảng cộng sản thao túng như hiện nay, công quĩ ngân sách nhà nước
không phải trả tiền nuôi đảng cộng sản. Như thế cũng là đáng mừng
lắm rồi. Mơ ước về một xă hội dân chủ của chúng ta hiện nay cũng nên
hướng tới sự từ từ của hiện thực như nước Nga hiện nay. Điều đặc
biệt quan trọng là khi đó những nhà dân chủ thứ thiệt chẳng lẽ lại
khoanh tay rũ áo đứng nh́n ? Ngay cả trong điều kiện khắc nghiệt bây
giờ họ c̣n đấu tranh kiên cường. Chẳng lẽ môi trường dân chủ nửa vời
lại không tốt hơn môi trường độc tài hiện nay ?
Rơ ràng môi trường dân
chủ nửa vời c̣n hơn trong t́nh trạng độc tài toàn trị ngày nay rất
nhiều. Chúng ta hăy thử h́nh dung nếu những nhà dân chủ được dành
cho một khoảng sân dân chủ như Trung Quốc hay Nga hiện nay, cũng là
tốt lắm rồi. Hiện nay chúng ta thậm chí không được một không gian
nhỏ hẹp, chỉ lên tiếng đ̣i dân chủ thôi cũng đă liền bị vùi dập, th́
hăy nên có cái nh́n thực tiễn. Và điều quan trong hơn cả, chúng ta
chưa đứng ở vị thế nào, chưa có sự đối xứng về mọi mặt với nhà nước
cộng sản Việt Nam, th́ hăy nên xét đến thực tế để chấp nhận cho một
sân chơi dân chủ "nửa vời" c̣n hơn trong t́nh trạng hiện nay. Tôi
cho rằng việc có được một chế độ dân chủ "nửa vời" đă khó xảy ra,
nói chi đến chuyện chúng ta có chấp nhận hay không. Bởi như mọi
người đă biết, dù chỉ là dân chủ nửa vời th́ đảng cộng sản cũng mất
đi 50% quyền lực và lợi ích, điều mà họ không muốn.
Tác giả thử tưởng tượng
ḿnh là nhà độc tài quyền lực, chắc chắn tác giả cũng sẽ chọn giải
pháp nào, lối thoát nào tối ưu. Chuyển đổi sang chế độ dân chủ mà
vẫn tồn tại, mà không sợ bất kỳ đổ máu, xáo trộn nào cho xă hội.
Hoặc họ chẳng có lư do ǵ phải thay đổi chế độ khi t́nh h́nh vẫn
chưa đến nỗi nào, dân t́nh đa số vẫn ngoan ngoăn, phe dân chủ chỉ là
thiểu số, chưa gây ảnh hưởng đáng kể, áp lực quốc tế vẫn chỉ là vấn
đề ngoại giao, so với quá khứ trong thời gian bị cấm vận c̣n dễ thở
chán.
Nếu có phải động cơ v́ lương tâm th́ họ cũng phải tính những phương
án khả thi nhất, sao cho êm dịu, mềm mỏng. V́ vậy họ chỉ mở rộng dân
chủ khi có những áp lực cần thiết theo hướng dung ḥa, đó cũng là
điều phù hợp với tinh h́nh hiện nay. Họ chẳng có lư do ǵ để có ư
định đầu hàng dân chủ và họ cũng h́nh dung ra hậu quả phải gánh chịu
khi chính quyền về tay nhân dân.
Một vấn đề nữa là tác giả
đă không xét đến vấn đề con người và tổ chức. Cứ cho là những nhân
vật «tích cực» kia dựng lên cái tổ chức dân chủ "cuội" để làm "mềm"
đi các vấn đề mâu thuẫn, xung đột và nằm trong lộ tŕnh dân chủ hóa
của cộng sản. Vậy xin hỏi tác giả, cái tổ chức mà tác giả tưởng
tượng ra nó mang bản chất là tổ chức ǵ ? Nếu là tổ chức dân chủ th́
trong đó đa số các thành viên sẽ quyết định chủ trương đường lối.
Liệu họ có chấp nhận ư kiến hay quyết định của của nhà lănh đạo "tích
cực" kia đi ngược lại lợi ích hay quan điểm ư kiến của đa số mọi
người không ? Cái tổ chức dân chủ "cuội" đó liệu có sống được trong
sự lựa chọn khắc nghiệt của môi trường dân chủ không, khi mà nó đi
ngược lại lợi ích và nguyện vọng của nhân dân ?
Những chứng minh trên cho
ta thấy và trong thực tế cộng sản đă nhiều lần đoạn tuyệt với cái
gọi là "tṛ chơi dân chủ", cũng như chưa có chứng cứ khẳng định có
một tổ chức "dân chủ cuội" tồn tại, tất cả chỉ là suy đoán. Một điều
chắc chắn là đảng cộng sản không dại ǵ chọn giải pháp "dân chủ cuội"
trong khi họ có quá nhiều phương án có tính khả thi hơn là lập ra
các tổ chức "dân chủ cuội" c̣n quá sớm so với yêu cầu.
Nhận định dựa theo cảm tính của tác giả đă không có tính thực tiễn,
nó sẽ có tác dụng ngược khi mọi người lầm tưởng và "sợ" cái mô h́nh
dân chủ nửa vời kia diễn ra sẽ gây nguy hại cho phong trào dân chủ.
Ngay như việc suy đoán của tác giả về việc cài cắm đặc t́nh chỉ điểm,
người ta dễ tưởng tượng ra lực lượng dân chủ ở trong nước hiện nay
bị đặc t́nh xâm nhập quá đông đúc, dồi dào. Nhưng kỳ thực cái lực
lượng đó hiện nay có thực sự đông đảo như tác giả nghĩ hay không là
một dấu hỏi lớn.
Tác giả Nguyễn Vũ B́nh đánh giá cao âm mưu và thủ đoạn của Hà Nội,
điều đó được ghi nhận, nhưng đừng quá đề cao họ. Tuy họ rất mạnh về
mọi mặt, nhưng không phải không có điểm yếu. Điểm yếu đó chính là
điểm yếu về lư luận chính trị, dù cho có thường xuyên tổ chức các
lớp bồi dưỡng chính trị cho cán bộ đảng viên, nhưng kỳ thực họ thừa
biết đó chỉ là sự vá víu tư tưởng, họ biết rằng những viên chức nhà
nước, những cán bộ công an, hay đặc t́nh, làm việc hiện nay duy nhất
với mục đích là dựa dẫm để tồn tại và ổn định cuộc sống, nhờ vào
những đồng lương, đồng lậu do đặc ân của nhà nước. Chứ thực ra trong
thâm tâm của những cán bộ đảng viên đó đă biết được mặt thật của cái
gọi là chủ nghĩa Marx này như thế nào. Nếu cơ trời xoay chuyển họ
sẵn sàng từ bỏ cái đỉnh cao trí tuệ này chỉ trong nháy mắt.
Như vậy việc lập ra tổ
chức "dân chủ cuội", với điều kiện phải rót vốn vào để đầu tư nhằm
duy tŕ được cái tổ chức đó, không phải là chuyện dễ, thậm chí phải
tính cả chi phí "lậu" cho các cán bộ "dân chủ" đó mới mong giữ vững
được tổ chức ngoại vi "cuội". Hăy suy xét vấn đề trên cơ sở khách
quan, mới có được những nhận định đúng đắn.
Rơ ràng tác giả đă đứng trên góc độ t́nh trạng "phi dân chủ" của các
tổ chức "dân chủ" hiện nay để áp đặt, suy đoán. Đa số các tổ chức
dân chủ hiện nay đang rơi vào t́nh trạng "phi dân chủ" trong khâu tổ
chức và trong nhận thức, cho nên lẽ đương nhiên quan điểm của họ sẽ
xuất phát từ tư tưởng "phi dân chủ" mà ra và có lẽ chính tác giả
cũng không là trường hợp ngoại lệ.
Tác giả đă không có được
cái nh́n và vị thế tự tin của một người đang đứng trong hàng ngũ
phong trào dân chủ. Chúng ta đại diện cho chính nghĩa, vị thế của
chúng ta là đấu tranh cho những điều tốt đẹp, chúng ta phải thông
suốt tư tưởng chính nghĩa, đối lập với chính nghĩa là phi nghĩa, mọi
hành động của chúng ta đều sáng ngời chính nghĩa, nếu có v́ phải
hoạt động bí mật là do tính đặc thù của công việc đ̣i hỏi chúng ta
phải bí mật. Đối phó với cái gọi là nội t́nh của cộng sản, tôi cho
rằng nếu chúng ta có được thứ vũ khí chính nghĩa, được trau dồi bằng
lư luận chính trị, chúng ta sẽ cảm hóa, địch vận được những đối
tượng đặc t́nh, đưa họ về với chính nghĩa, với dân tộc. Chắc chắn họ
cũng là con người, họ sẽ biết được đâu là sáng tối. Tác giả đă quá
lo âu do không ư thức được sức mạnh của chính nghĩa, nên đă đánh
đồng bản chất của hai thế lực dân chủ và cộng sản. Cho dù cộng sản
hiện đang mạnh hơn, nhưng chỉ là tạm thời trong hiện tại. C̣n dân
chủ tuy hiện tại c̣n yếu nhưng lại có tính bền vững trong tương lai.
V́ vậy, những quan điểm và nhận xét của nhà dân chủ Nguyễn Vũ B́nh
do chưa đủ độ chín muồi cần thiết đă vô t́nh gieo vào ḷng dân chủ
những nghi kỵ và hoang mang, gây xáo trộn không đáng có cho một
phong trào dân chủ vốn đă không mấy b́nh yên. Phong trào dân chủ vốn
chưa t́m được lối thoát khả dĩ, nay vẫn lẩn quẩn trong lối ṃn tư
duy, bế tắc trong tư tưởng lư luận, rối loạn trong việc t́m ra con
đường đúng, những bài viết như thế này lại càng khiến cho bức tranh
dân chủ Việt Nam thêm u ám.
Nhận định của tác giả về
điểm yếu của phong trào dân chủ hiện nay là chưa tập hợp, thống nhất
được lực lượng hay nói cách khác là các tổ chức dân chủ đă chưa nhận
thức được tầm quan trọng của việc đoàn kết, liên minh, liên kết các
tổ chức để tạo lên sức mạnh tổng hợp. Về vấn đề này, trước kia tôi
cũng có quan điểm như vậy, nhưng sau một thời gian nghiền ngẫm
nghiên cứu trên cơ sở thực tế, tôi thấy điều này rất khó thực hiện,
bởi không phải mọi người không nhận thức được sự cần thiết của kết
hợp. Đă có nhiều cố gắng để liên minh liên kết nhưng tất cả đều đă
thất bại.
Vậy đâu là mấu chốt của
vấn đề ? Do đâu lại không tập hợp được các lực lượng lại với nhau ?
Và mô h́nh nào có tính khả dĩ nhất ? Theo tôi, giải pháp là xây dựng
nên một tổ chức chính trị mạnh, có đủ phẩm chất, có đủ tiêu chuẩn để
đảm nhiệm vai tṛ của một tổ chức đầu tầu đi tiên phong, cầm chắc lá
cờ đầu, dẫn dắt cách mạng dân chủ Việt Nam đi lên.
Như Hà
(Hà Nội)
Nguồn: theo báo Tổ Quốc, số 44 (01/07/2008)
[*] Xem: Nguyễn Vũ B́nh,
“Tương lai nào cho phong trào dân chủ Việt
Nam?”, Thông Luận, ngày 28/02/2008. |